Thứ Năm, 2 tháng 6, 2011

những ngày hè rực nắng 1




Gần đây em thấy rõ ràng rằng em không hạnh phúc trong tình yêu.
Ví dụ như 90 ngày , ngày nào em cũng khóc , khóc đến nỗi mà giờ mi ẩm đỏ ửng và ngứa rát hết lên . Nước mắt ở đâu mà nhiều thế anh nhỉ ? nỗi buồn cũng ở đâu mà nhiều đến thế ?

Ngay cả khi hạnh phúc đến em cũng thấy buồn . Thấy hạnh phúc trống hơ hoác một lỗ rỗng , vì biết rằng có lẽ đó chỉ là khoảnh khắc thoáng qua thôi, chỉ có những buồn đau theo em mãi .

Sao em ko thể thấy hạnh phúc trong tình yêu chứ ? Em gày rạc đi xanh sao , tóc em sơ xác và đôi mắt luôn mọng nước đỏ ửng thâm quầng . Em thậm chí còn ko dám nhìn vào cổ tay chi chít vết cắt , cân nặng tụt xuống thậm tệ và em khóc ngay cả trong lúc ngủ . Nước mắt lại rơi ướt đẫm lan ra thành từng vùng thâm trên gối .

Có đôi khi trên đường đi học em ngước lên nắng vàng , em hít mùi nắng và nheo mắt qua những tán cây , để thấy da mình nóng bỏng rát lên ,để cố cảm nhận rằng cuộc sống còn tươi đẹp , và đừng luôn khóc vì anh .

Trước đây em không khóc nhiều như thế , chẳng hiểu sao giờ nước mắt cứ rơi như ai mở van nước quên không đóng lại .Có người nói vs em rằng ," nước mắt con gái quí giá lắm , nó không dùng để khóc cho những ng ko biết đến nó " em nên cười mỉa mai chính mình không khi em khóc , anh biết em khóc và anh thường mặc kệ .

Có lẽ anh không biết làm gì , ùn, anh hay nói thế, hoặc anh cũng hay nói là anh chẳng thể làm gì , vì lí do khoang cách , vì đủ mọi lý do trên đời . Và thế là anh vứt em lăn lóc 1 mình . Với những cảm xúc nghẹn ứ nơi cổ họng và trống hoác trong cơ thể .

Em biết anh cũng chán ngấy và mệt phờ bởi những giọt nước mắt nhỏ mà nặng nề , bởi những nỗi buồn không tên và những rắc rối chẳng đi đến đâu . Thế nên cũng mòn dần như thế, mỗi lần khóc em thấy trôi đi theo đó là 1 chút tin tưởng , chút hy vọng, chút mong chờ có thể dựa dẫm vào anh , có thể cùng anh chia sẻ và vỗ về những khoảng trầm đó .

Hoặc có lẽ như anh đã từng nói , yêu là chuyện của 1 người. Và vs anh ,tình yêu không phải là một miếng gạc bẩn thỉu để che đậy vết thương, cũng ko phải mớ khăn để lau đi những giọt nước mắt.

1 nhận xét:

  1. Ừ, yêu là chuyện của một người. Nếu lựa chọn cho, mà luôn thế khi yêu, thì hãy cho cho đến khi không thể cho được nữa. Mỗi người mỗi cuộc yêu đều có một định mức cho khác nhau. Còn nếu lựa chọn nhận, thì hãy cứ nhận mà đừng, kỳ vọng khi, nghĩ rằng mình sẽ/phải được nhận điều này điều kia. Nước mắt đến từ những kỳ vọng không thành đấy, bé!

    Trả lờiXóa