Thứ Ba, 27 tháng 7, 2010

Nếu em biết mất! Có ai đó đi tìm em ?

Đau họng quá.
Nuốt nước bọt cũng đau rát.
Mẹ chẳng biết, anh ko hay.
Mình cứ lăn lóc đấy như con cún.
Đầu nóng hầm hập.
Chán nóng hầm hập.
Khóc mà cũng thấy nước mắt sắp thành nước sôi.
.
.
.
.
Nghẹn ứ .

Thứ Năm, 22 tháng 7, 2010

22.7




nếu ko đau nữa. Kiểu cứ trơ ra. Mặc kệ ng ta xỉa xói. Mặc kệ ng ta nói mòn nói mỏi. Mặc kệ cuộc đời òm tỏi hành hạ mình thì có là điều tốt ko ?
tự nhiên muốn ngừng biện minh. Thu thật chặt người lại . Mặc kệ ng ta đâm gậy, chọc bị. Mình chỉ còm cõi trong cái thế giới nghèo nàn, dốt nát của mình thôi.
Nhưng rồi lại loay hoay giữa việc bị thế giới bỏ quên. Và nỗi sợ hãi vì chỉ có một mình.
Cơ chế bảo vệ của con ng đáng sợ thât. Lúc nào cũng căng lên, cố làm đau ng khác quá mức cần thiết để tự bảo vệ mình .
Muốn không khóc quá.

Chủ Nhật, 18 tháng 7, 2010

cho tôi 1 đêm đừng khóc/


cách đây 6 tháng tôi đã nói. Tôi ngừng đóng cửa trái tim . Trái tim tôi mở toang rộng hoác. Ng đến ng đi như nhà trọ cứ thế tự nhiên. Miễn đừng làm gì sâu đậm. Đừng ngồi lâu để in giấu ấn.

Và Tôi ko đau. Không đâu như đã từng đau khi có 1 ai đó rời bỏ tôi ra đi.
Hay xót xa chưa ngấm kịp để đau nhỉ ?

Cũng đã nói rồi. Đành thôi vậy, nếu 1 mai ta lạc mất nhau.

Mỹ tâm đã từng hát :" tình yêu đến em ko mong đợi gì, tình yêu đi em ko hề hối tiếc"
Vs mọi mối quan hệ khác cũng thế thôi.
Hối tiếc dài khiến dòng đời trở nên khắc khoải những vấn vương.
Cứ thả trôi đi cho thanh thản .
Cái gì đến sẽ đến. Cái gì đi, cứ để nó đi.

Yêu.
Miao ngoan.
Đừng khóc.